Ngày đưa em đi, mưa rơi không dứt, em bảo không thích mưa, muốn là ánh dương ban mai thật ấm áp để sưởi ấm lòng anh. Tiếng mưa cứ lặng lẽ rơi như xé cõi lòng anh, tiếng mưa lạnh lẽo đến đáng sợ.
Em đi thật rồi, chỉ còn lại anh giữa màn đêm cô quạnh. Màn đêm lần này thật dịu dàng em nhỉ, không đáng sợ như lúc trước, vì anh biết rằng em vẫn luôn bên cạnh. Màn đêm bao la và khoan dung đón anh vào lòng, ôm lấy giọt nước mắt của anh, xoa dịu vết thương lòng trong anh.
Em ra đi gần một năm rồi. Ở nơi đó, em có bình yên, hạnh phúc không? Em này, anh không phải là bố đứa bé, cô ấy đã lừa dối anh, qua lại với người bạn thân nhất của anh và đó là con của họ. Anh ngu ngơ để rồi đón nhận sự thật quá đỗi phũ phàng này. Anh vẫn thường dặn lòng, có lẽ anh mắc nợ cô ấy, giờ đã trả xong, anh hoàn toàn là của em rồi. Bà xã à, em vẫn ở bên cạnh anh đấy chứ, anh chưa từng nghĩ em sẽ rời xa anh thế này. Nước mắt anh rơi ướt cả bó hoa thạch thảo trắng mang cho em. Em ở đó có lạnh không? Có hay đau không? Nếu cô đơn quá thì đến cạnh anh em nhé.
Mùa đông đến rồi em này, nhớ ngày xưa, anh vẫn dùng đôi tay mình để sưởi ấm em, giờ anh lạnh quá. Vì sao anh yêu em? Anh yêu vì đó là em. Ánh nắng chiều còn lại một màu vàng nhạt nhòa, anh lặng bước đi qua những con đường từng có em. Nhớ quá hình dáng nhỏ nhắn, ánh mắt ấm áp, giọng nói trong veo, nhớ cả nụ cười rạng rỡ một góc trời. Lần sau, em nhất định làm vợ anh nhé, bà xã.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)