Ngày hôm sau, em đi từ thiện và ăn uống với cơ quan. Tôi hôm đó tôi lên đón em, 12h khuya em chưa về, tôi gọi điện, nhắn tin em không nghe máy. Tôi như ngồi trên đống lửa, điên loạn. 2h sáng, tôi nhận đuợc tin nhắn “Anh về đi, em qua nhà bạn ngủ”. Tôi như chết lặng, cố gắng gọi cho em mà không được. Tất cả những gì tôi có thể làm giờ đây chỉ mong trời sáng để em về và giải thích tất cả. Cuối cùng em cũng về, nhìn em tôi đoán được 90% điều gì đã xảy ra tối qua.
Em nói “Em qua đêm với thằng khác đó”, tôi như sụp đổ hoàn toàn, biết đây có thể là sự trả thù và sẵn sàng tha thứ cho em. Trớ trêu thay, em không cần sự tha thứ đó, chỉ nói “Em không thể nào quên được chuyện anh làm, em cố gắng nhưng không thể được”. Những phút yếu lòng của em, rồi có người khác bên cạnh nên em ngã vào. Bao nhiêu hy vọng, nhiệt huyết trong tôi như sụp đổ.
Ngày chia tay cũng là ngày kỷ niệm 2 năm 8 tháng chúng tôi quen nhau. Lời chia tay em nói rất nhẹ nhàng “Anh hãy để em tự do, khi nào em cảm thấy còn cần anh em sẽ tìm”. Tôi níu kéo, dường như người kia đã lấp được vị trí của tôi trong tim em. Em ra đi với người mới. Gần 3 năm yêu nhau, em thay thế hoàn toàn vị trí của tôi bằng một người mới chỉ trong một tuần. Đối với em, vị trí của tôi trong tim em không đủ quan trọng để giữ nó trọn vẹn, em đã thay thế rất nhanh chóng. Đau hơn nữa khi kế hoạch đi du lịch của chúng tôi đặt vé máy bay từ đầu năm, giờ em đi với người mới.