Em nhớ cô gái kia một lần về Việt Nam và muốn gặp em, cô ấy xin lỗi đã chen vào mối quan hệ giữa chúng ta, em chỉ đáp: “Mối quan hệ của hai người là do hai người chứ không phải do người thứ ba”. Cô gái này đã ở bên anh, có điều kiện chăm sóc anh và cũng có thể đã gửi email kia cho em. Cú sốc chia tay khiến em mất ăn mất ngủ gần nửa tháng.
Một ngày đầu tuần, mặc đồ đẹp, trang điểm đẹp và nhìn vào gương, em tự nhủ: “Hết đau khổ. Mọi thứ chấm dứt từ hôm nay”. Một năm sau đó em lao đầu vào làm việc, học hành, gặp gỡ mọi người, đi chơi…, em làm tất cả những gì có thể đồng thời mong chờ thời gian đi qua để vết thương nguôi ngoai.
Thi thoảng, em nghe rằng anh và cô gái kia đang hạnh phúc, dù không muốn nhưng em dặn lòng hãy bỏ qua cho anh bởi tin, rằng sau tất cả, phẩm chất của em mới là thứ quý giá nhất chứ không phải sau khi mất đi một mối quan hệ em trở nên xấu xí vì thù hằn. Em đã đi qua được nỗi đau ngày ấy và yêu một người khác. Em mạnh mẽ hơn, xinh đẹp hơn, thăng tiến hơn, đi nhiều nơi hơn, quan hệ rộng mở hơn và nghiệm ra nhiều điều hơn. Em tốt hơn khi không còn ở bên cạnh anh.
Hôm nay, trong lúc rảnh rỗi, em tò mò vào Facebook của anh và cô gái đó, nhìn các tấm hình của hai người những năm tháng hạnh phúc, nếu là trước đây có lẽ em sẽ rất bực bội nhưng giờ em không hiểu nữa, cảm thấy vô cảm. Em thấy thật may mắn vì đã bị phản bội, đã đau đến không thở được lúc đó, đột ngột khi hai đứa đang rất hạnh phúc tính đến chuyện dài lâu thì anh hất nguyên tô nước lạnh vào mặt em để em đau đớn ra đi, ôm lấy vết thương lòng của mình. Em nghĩ xưa kia, nếu còn ở lại bên anh, không biết sau này sẽ bị anh đối xử như thế nào.