Anh vẫn nói cố gắng yêu nếu không đến được với nhau sẽ khổ hơn. Anh không thay đổi được mẹ, anh là người con trưởng trong gia đình, trưởng của dòng họ, trách nhiệm đè nặng, anh không muốn mẹ khổ, không thể để mẹ từ anh được. Anh phải hy sinh một trong hai, em đã chọn con đường ra đi để anh giữ trọn chữ hiếu. Hãy hiểu cho em anh nhé. Thay vì mình cứ đau khổ thế này, hãy yêu nhau hơn, yêu thêm 150 ngày nữa, yêu đến ngày em cưới vợ cho anh. Lúc ấy em sẽ cố gắng không buồn nữa đâu
Nếu như có kiếp sau em nguyện sẽ làm vợ của anh. Cưới cô bé đó về anh hãy sống tốt, không được uống rượu nhiều, hãy yêu cô ấy như anh yêu chính em, đừng làm cô ấy buồn, đừng để cô ấy biết anh đã yêu em rất nhiều. Hãy chọn một ngăn nhỏ trong tim rồi để em ở yên trong đó. Anh hãy sống thật hạnh phúc, như mẹ nói cưới về rồi yêu. Anh hãy yêu thương cô ấy thì em mới yên lòng. Thật sự đây không phải điều em mong muốn nhưng vì em mong anh hạnh phúc. Chẳng ai vui khi mất người yêu cả phải không anh?
Đã gần 6h sáng, những giọt nước mắt em rơi nhòe hết trang giấy đang viết dở cho anh. Em đang cố gắng mỉm cười chào ngày mới, rồi đi làm với đôi mặt sưng u. Em đã nghĩ đến cái chết hoặc có một tai nạn cho em mất trí để không nghĩ nữa nhưng vì cha mẹ, vì anh nên em sẽ không làm điều dại dột đó đâu.