Em vẫn cầu nguyện cho mẹ chấp nhận mình. Em không phải cô gái xấu xa, có điểm gì đáng chê? Chỉ vì khoảng cách ở xa 180 km thôi mà mình phải xa nhau sao anh? Em đau lắm anh yêu à, vì không thể thay đổi được khoảng cách đó.
Em là một cô gái miền trung du đất tổ vua Hùng, anh là một chàng trai vùng đồng bằng quê Tam Nguyên Yên Đổ, mình cùng lên nơi đô thành lập nghiệp, trải qua những mối tình đã tan vỡ. Tất cả như dừng lại khi cả hai không muốn tiếp tục yêu nữa, run rủi sao duyên số cho mình được gặp và yêu nhau, một tình yêu trong sáng, mãnh liệt, nồng nàn như chưa từng được yêu.
Anh làm em như chết đi sống lại, vậy mà giờ em sắp mất anh rồi. Mọi thứ như khép lại với em và anh. Hàng ngày đi làm về em lại nằm suy nghĩ, những lúc anh nhắn em đi ăn cơm, chăm sóc bản thân mình, em nói sẽ đi ăn nhưng thực ra không ăn được, cứ nằm đó suy nghĩ về anh và nước mắt tự rơi. Cuộc sống cứ như vậy từng ngày trôi qua, em thấy rất mệt mỏi.
Mình vẫn yêu nhau anh nhé. Em sẽ yêu anh hết lòng, sống thật với anh và chấp nhận 150 ngày sau anh ở bên người khác. Em từng có suy nghĩ cặp bồ với anh khi anh đã có vợ hoặc có con riêng với anh rồi em tự nuôi. Nhưng vì anh, vì vợ chưa cưới của anh, vì bố mẹ em, vì hạnh phúc của gia đình anh mà em sẽ không làm điều đó. Em không thể nên đã gạt suy nghĩ ấy đi.