Gần 5 năm để em quên đi mối tình đầu, mọi người còn bảo yêu đi em, độc thân lâu quá sẽ mất cảm giác yêu đấy nhưng cảm xúc vốn con người không thể chủ động, không thể muốn có là được, vì vậy em đã độc thân suốt 5 năm sau mối tình đầu đó. Có lẽ vì chưa quên được cảm xúc với người đầu tiên, và em chưa gặp người khiến mình rung động. Những năm tháng trước đây, em những tưởng chẳng thể yêu ai được như vậy nữa cho đến khi gặp anh. Vẫn là cảm xúc ấy, nhớ thương ấy, vẫn là em và em đã lại yêu.
Em sẽ chịu đau khổ một mình để không ai phải buồn, phải mất niềm tin, không nơi nào có rạn vỡ, có gian dối và phản bội. Em sẽ xếp lại những yêu thương, nhớ nhung, vui buồn ở lưng chừng vào một góc nhỏ trái tim nhiều tổn thương này để cuộc sống của anh và những người thân quanh anh được hạnh phúc trọn vẹn. Họ không có lỗi gì cả, xứng đáng được sống bình yên trong cuộc sống vốn dĩ thuộc về họ. Em chỉ có thể đứng ngoài và nhìn vào đó với một nỗi buồn sâu thẳm, nỗi buồn không thể sẻ chia, không thể xóa bỏ.
Có lần anh hỏi em nếu mai là ngày cuối cùng, em tiếc nuối điều gì nhất, em chỉ ước mình được lớn hơn vài tuổi nữa nhưng có lẽ anh không hiểu được ý nghĩa câu trả lời đó. Lớn thêm vài tuổi để em được là quá khứ xuôi dòng của anh! Vì em không muốn là hiện tại ngược dòng, gặp anh quá trễ trong cuộc đời này là một sự hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời em.