Cho đến khi người ta đẩy chiếc quan tài của em vào lò thiêu, khoảnh khắc đó đối với anh quá sức chịu đựng, anh ngã khuỵu, đau đớn tột cùng, như thể có ngàn mũi kim đâm vào tim anh vậy. Chẳng bao giờ anh gặp lại em nữa, người vợ bé nhỏ của anh.
Vắng em, căn nhà trở nên trống trải kinh khủng, giàn thiên lý nở rộ, giờ chẳng còn ai hái nên rụng đầy sân. Cổng nhà mình quạnh quẽ, thưa vắng như thể bao lâu nay không người qua lại. Tất cả kỷ vật đều được mang đi nhưng trong căn nhà này hình ảnh của em vẫn còn hiện hữu. Anh nhìn hai đứa con gái, sao chúng giống em đến thế, từ mái tóc cho đến ánh mắt, nụ cười. Nhiều hôm nghe tiếng con dưới bếp, anh giật mình ngỡ em đang ở đó, nấu bữa cơm chiều.
Nhiều người thương cho thân phận gà trống nuôi con nên làm mối cho anh người này người kia, anh không muốn tới với ai cả, sợ người ta đau khổ vì anh chưa thể quên em. Có lẽ cả đời này anh sẽ không thể nào quên được em, chắc tại chúng mình quá yêu nhau, có quá nhiều ký ức đẹp. Chỉ hy vọng thời gian sẽ xóa nhòa nỗi đau, cất em vào trong ký ức để anh vững vàng sống cho thực tại vì các con.
Em ở nơi thiên đàng xa xôi đó chắc ngày ngày vẫn dõi theo bố con anh, chắc em cũng muốn anh và con hạnh phúc. Ngày mai, anh sẽ quét lá ngoài cổng, sơn lại tường nhà và hái hoa thiên lý, anh không muốn em nhìn thấy hình ảnh ảm đạm, sầu muộn này nữa. Hơn hết anh không thể gieo nỗi đau của mình lên hai con, chúng cần được sống vui vẻ, tích cực hơn phải không người vợ bé nhỏ của anh?
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)