Tối hôm sau tôi đi dạo để quên em, tự nhủ với lòng không thể chấp nhận con người này được nhưng đã không thắng được chính mình. Tôi lại tìm em. Khi gặp, thấy em đang bệnh, tôi rất đau lòng. Em lại nói cho cơ hội làm lại từ đầu, bỏ hết tất cả, không hiểu sao lúc đó tôi lại vui trong lòng, như mở cờ trong bụng. Tôi chấp nhận, trả lại điện thoại cho em. Linh tính lại mách tôi phải xem điện thoại kia của em (em dùng 2 máy), tôi lấy máy coi, thật khủng khiếp. Người đàn ông kia còn bày mưu cho em, sắp xếp, chỉ cách nói chuyện, rồi còn nhấn mạnh là phải lấn áp, chửi tôi.
Tôi phát hiện người này không phải bị ung thư gì cả. Dần dần tôi mất tự tin vào mình. Một lần tôi nghi ngờ nên bất chợt đến nhà em, thấy một người đàn ông khác đang ở trong nhà. Tôi cố bình tĩnh chờ ông này về, bấm máy gọi em xuống mở cửa, lại chất vấn em. Em im lặng, tôi quyết định chia tay và bỏ về.
Tối em nhắn tin chia tay, tôi đồng ý. Em hẹn qua nhà ăn bữa cơm cuối. Tôi không trả lời nhưng cũng qua. Chúng tôi nói qua nói lại, giải thích qua loa, tôi lại nghĩ chẳng có chuyện gì, chắc tại ghen quá nên không chia tay nữa.
Đến tối hôm qua, tôi coi điện thoại của em, coi những tin nhắn trước đây, rùng mình khi lại biết em cũng ngủ với người đàn ông mới gặp này. Em quen tôi mà còn lên giường với hai người đàn ông khác, trong khi hàng đêm vẫn ngủ với tôi. Bế tắc hoàn toàn, đến giờ này tôi cũng không hiểu nổi mình. Hàng ngày vẫn sợ em giận, em không vui, còn xa em tôi hoàn toàn không làm được gì.