Tôi có thoáng chút bất ngờ, khựng lại nhưng em bảo không sao, cứ tiếp tục. Sáng hôm sau, cũng là ngày cuối cùng tôi ở Australia, em nhắn nói đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp, không phải lo em “dính”, nhưng em thật sự yêu tôi và mong quay lại đây. Nếu tôi không quay lại, em sẵn sàng chia tay bạn trai hiện tại (hơn em 10 tuổi, là người Australia và đã quen nhau hơn 3 năm), quay về Việt Nam với tôi. Em cũng nói đang có những cãi vã với bạn trai và chỉ quen để mong lấy quốc tịch. Em còn vẽ ra viễn cảnh chúng tôi chung sống hạnh phúc bên nhau.
Đêm trước hôm tôi về, em gọi rồi khóc nức nở, xưng vợ, gọi tôi là chồng, còn nói đã mua quà cho gia đình tôi, rằng em vừa cãi nhau với bạn trai và muốn tôi đừng bỏ rơi em. Tôi bay về Việt Nam mà lòng trĩu nặng nghĩ suy, không muốn mang tiếng “quất ngựa truy phong”. Tôi không sợ trách nhiệm nếu lỡ em mang giọt máu của tôi, nhưng tôi cũng không muốn làm kẻ phá hoại hạnh phúc người khác.
Có quá nhiều câu hỏi vẫn vây quanh tôi kể từ hôm trở về: Liệu chúng tôi có thật sự yêu nhau hay chỉ là cảm nắng nhất thời? Em có can đảm chia tay bạn trai để đến với tôi? Tôi biết khả năng mình sẽ được gọi qua làm việc với thời hạn 3-5 năm ở công ty mẹ là rất cao, nhưng không biết mình có nên quay lại, có nên tiến tới, tìm hiểu và đi tiếp con đường tình này với em hay không. Tôi hoang mang và khó nghĩ quá. Xin hãy chia sẻ với tôi.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)