Con suối nhỏ với những đêm trăng sáng, vườn cao su rụng trơ trọi lá khi mùa xuân gần đến. Những cơn gió lạnh làm tê cóng đôi tay, những trận mưa làm cho hai đứa ướt như chuột lột, những dòng nhựa trắng thơm mùi mủ cao su, hay đơn giản chỉ là ánh sáng xanh lờ mờ phát ra từ một cây nấm không rõ tên. Tất cả như những thước phim chầm chậm chiếu qua trong đầu.
Tôi không bao giờ quên được cảm giác ngọt ngào lâng lâng của nụ hôn đầu tiên, nhớ như in những kỷ niệm, hay bất chợt nghĩ về anh nhưng tại sao ngày ấy, sau khi chia tay 3 năm, anh quay lại tìm thì tôi không đồng ý dù vẫn nhớ anh? Nhiều lúc tự hỏi bản thân tại sao lại như thế. Có nhiều câu trả lời mãi không thuyết phục.
Chợt nhớ anh, nhớ về những kỷ niệm, muốn biết thông tin về anh quá nhưng biết hỏi ai. Hai đứa không có bạn chung biết hỏi ai bây giờ. Lần cuối gặp nhau cũng 8 năm rồi. Có Facebook hy vọng tìm được ít thông tin về anh. Tôi dò tìm mãi, may sao tìm được. Nhìn anh giờ trưởng thành và chững chạc hơn nhiều so với lứa tuổi 19 lúc đó. Anh hạnh phúc khi có công ăn việc làm ổn định trong một cơ quan nhà nước, vợ xinh đẹp, hình như có cô con gái đáng yêu nữa.
Em vui vì nhìn thấy anh hạnh phúc nhưng vội buồn vì không biết có bao giờ anh nghĩ về người con gái cùng anh dầm những cơn mưa, đốt lửa sưởi ấm khi mùa lạnh đến và nhiều, nhiều nữa. Em muốn lắm, muốn gửi lời kết bạn đến anh để anh biết em còn tồn tại nhưng bàn tay em dừng lại, không thể gửi được. Lý trí không cho phép em làm điều đó. Anh đã có gia đình riêng, đang hạnh phúc, biết đến sự tồn tại của em làm gì. Hãy để em mãi là kỷ niệm đẹp trong anh. Em sẽ dõi theo anh. Mong ở phương trời đó anh được hạnh phúc.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)