Rồi tôi đột xuất được công ty cử đi công tác vì có việc cần làm gấp, không thể vắng mặt. Mặc dù đã sắp đến ngày cưới nhưng tôi vẫn phải đi và cố gắng hoàn thành công việc thật nhanh để về bên em. Cuối cùng, chuyến công tác đã kết thúc, tôi trở về nhà sớm hơn dự kiến hai ngày và cũng chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày cưới của chúng tôi.
Tôi về sớm không nói cho em biết chỉ vì muốn tạo bất ngờ. Trên đường về nhà, chỉ mong thời gian trôi nhanh để được ôm em trong vòng tay, trao cho em bó hồng đỏ thắm và những món quà tôi mua trong chuyến đi công tác. Nghĩ đến nụ cười, ánh mắt và vòng tay ôm của em cũng khiến tôi rộn ràng với biết bao hạnh phúc.
Đẩy cửa vào nhà nhưng cánh cửa đã bị khóa trái bên trong. Tôi ghé tai sát vào cánh cửa thì nghe thấy giọng của một người lạ và những âm thanh rất khác thường vọng ra cùng tiếng cười của em. Tôi đi về phía cửa sổ, cố gắng nhìn qua khe cửa thì thấy em và một người đàn ông đang quấn lấy nhau trên giường, không một mảnh vải che thân. Lúc đó, tôi chợt hiểu ra, cái thứ âm thanh khác thường ấy chính là tiếng rên rỉ của em và gã đó đang đê mê, sung sướng trong cơn khoái lạc.
Tôi chết đứng một chỗ vì không dám tin vào những gì mắt mình vừa chứng kiến. Trước mắt tôi là một màu đen thăm thẳm, trái tim như có ai bóp nghẹn. Cố lấy lại bình tĩnh, tôi gõ cửa và coi như không có chuyện gì xảy ra. Tôi gọi em mở cửa, trong phòng vọng tiếng của em: “Ai vậy”. “Anh nè, em mở cửa đi”.