Nếu em không yêu em thì ai sẽ yêu em đây? Nếu em không tốt vớì mình thì liệu có ai sẽ tốt với em? Em vẫn thường tự nói với mình rằng: Nếu một ngày em chẳng thể tự đứng được trên đôi chân của mình thì có lẽ lúc đó em sắp chết rồi.
Thế nhưng cũng có đôi lúc em bước hụt và mất thăng bằng, suýt ngã. Lúc đó em lại dựa tạm vào đâu đó, dựa tạm thôi. Nếu không em ngã mất, em sẽ gục xuống mà chẳng biết có đủ mạnh mẽ để đứng dậy ngay lúc đó được không. Thế đấy! Em rất ghét em những lúc như thế, vì sau đó em thấy mình tội nghiệp, tội nghiệp và đáng thương kinh khủng. Và em sợ…
Bây giờ, dù có sao đi nữa em cũng sẽ không dựa vào đâu nữa cả. Vì em chỉ có em thôi. Em chỉ nên dựa vào em thôi, cứ chia mình làm 2 nửa để nửa này nương tựa vào nửa kia, và sẽ chẳng bao giờ tách nhau ra cả.
Em là thế nên ai đấy nếu đã chìa tay ra để em nắm thì đừng bao giờ bỏ tay em ra, nếu đã đến với em thì đừng bao giờ tự ý bỏ em đi, đừng im lặng. Em sợ im lặng lắm, em sợ một mình và sợ đủ thứ trên đời mà em đang ngày ngày một mình đối mặt. Nên tình yêu à, nếu một ngày anh đến thật thì đừng lặng lẽ đến và đi, cứ nắm tay và ôm em thôi, để em đừng phải chia mình thành hai nửa.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)