Em thích cảm giác được săn đón, được cưa cẩm ấy đến lạ. Cứ mãi theo như thế, em cất giữ anh cho riêng mình một cách bí mật và những vệ tinh xung quanh đến rồi đi cũng hoàn toàn bí mật. Đọc đến đây nhiều ngưỡi sẽ nghĩ em là con bé lăng nhăng, mới vào đời bao lâu mà đã “hư hỏng” như thế. Em có thể như thế nếu ai muốn nghĩ thế, nhưng ai dám khẳng định rằng yêu như thế là cách nhiều cô gái không muốn, nhiều cô gái không thích?
Em có anh để làm chỗ dựa, kiểu như dù vấp ngã ở đâu, đi đâu thì vẫn có nơi đón em trở về. Còn vệ tinh là nơi em được trở lại là cô gái kiêu kỳ, được săn đón, cho em “vị lạ”, cái vị mà lâu lắm rồi em không được “nếm” từ anh. Cứ thế, anh cứ thế trong em, vệ tinh cứ thế quanh em, và em rất hài lòng với hiện tại.
“Anh bận việc à? Không sao đâu, anh cứ lo việc của anh đi, em tự ăn tối được mà”. “Anh à, hôm nay tự nhiên lại có hứng, mình đi ăn tối chung nhé”. Thế đấy, vệ tinh cho em thành cô gái độc lập trong tình yêu, đôi lúc vệ tinh giúp anh nhớ đến sự có mặt của em, sợ cảm giác mất em. Anh lại làm mọi cách để giữ lửa cuộc tình này, cũng thú vị mà, đúng không?
Em có ác quá không nhỉ? Em nghĩ là không. Những vệ tinh quanh em đâu phải ai cũng là “single”, có những anh chàng có người yêu vài năm, những anh chàng muốn tìm lại cảm giác “đi săn”, và em là con mồi tự nguyện. Một cái nắm tay thì đã sao, một chút lả lướt thì đã hề gì? Em là phụ nữ, em biết cách sử dụng hiệu quả những thứ trời ban cho để tự mang lại hạnh phúc cho mình và hoàn toàn không ảnh hưởng đến ai cả, chỉ cần em không vượt quá giới hạn.