Em cũng có những lúc “cảm nắng”, cũng có những lúc tương tư vớ vẩn khi trong tay đang bồng con, cũng có những lúc nghĩ đến một trong số các anh khi nằm trong tay chồng. Cũng có những lúc em “hư hỏng”…
Em thế đấy! Chẳng phải chính vì em như thế nên các anh mới càng điêu đứng đấy thôi. Cũng như các anh, có những lúc em điêu đứng vì ai đó chứ! Và các anh cho phép mình được thỏa cái ham muốn thì em cũng có quyền, phải không? “Có nam có nữ mới nên xuân”, không có em thử hỏi anh có vui được như anh muốn không nào? Em sẽ vẫn chiều chuộng anh nếu em muốn, vì đó cũng là em chiều chính bản thân mình. Nhưng đó chỉ là “cảm nắng” thôi, gia đình của em là nhất. Và em chẳng dở hơi mà đánh đổi nó lấy mấy cái cảm giác phù du vớ vẩn đâu.
Vậy nên anh nhé, chẳng cần nói “tiếc nhỉ” với em đâu. Vì em cũng chẳng cần anh nói những câu vô nghĩa đó. Nhưng dù điều gì xảy ra đi nữa, hãy nhìn em ở một góc độ nào đó dễ chịu nhất. Em – mặc dù không ngoan, nhưng em có cái giá của em, em có sự tự tôn, và em chẳng cần anh mang vật chất ra để đánh đổi lấy sự tự tôn ấy. Em làm gì em muốn. Em có thể cho phép mình đôi khi như một con gà ấp bóng, hay “cảm nắng bất thường”. Nhưng trên hết em vẫn là em của thì hiện tại. Với những điều riêng của em. Em tôn trọng người khác và cần nhận được sự tôn trọng trở lại. Chúng ta bình đẳng. Thế thôi là được!