Và rồi các anh sẽ lại cái điệp khúc “tiếc nhỉ”, và sẽ đến một lúc nào đó các anh sẽ mời em đi café, ăn uống, nói chuyện, làm cái này cái khác… Em thừa biết! Các anh chỉ lấy cớ thôi! Đàn ông nào nhìn thấy em chẳng thế! Mặc dù em chẳng xinh, chẳng có tiền, chẳng ngoan, và đã chồng con rồi.
Đúng, em rất đứng đắn, nhưng không ngoan đâu nhé! Em là phụ nữ thời @ đấy, phụ nữ thời hiện đại rồi, biết cập nhật đủ thứ không kém các anh đâu. Đứng đắn khi làm việc, đứng đắn khi làm mẹ, làm con mèo con của chồng em và cũng biết nuông chiều bản thân mình nữa. Cái ham muốn đâu phải chỉ các anh mới có, phụ nữ cũng có ham muốn, nhiều nữa là đằng khác, nhưng cách diễn đạt thì ngôn ngữ của phụ nữ theo kiểu khác. Và cái kiểu diễn đạt trong sáng của em làm khối anh càng điêu đứng hơn.
Em đứng đắn, nhưng không ngoan đâu! Em vẫn sẽ đi café, đi ăn uống, đi gặp anh nếu anh mời. Em vẫn sẽ để cho mình được tự do thả trôi suy nghĩ của mình, để lại được nghe những lời chòng ghẹo tán tỉnh và đôi khi là rất “giật gân”, nóng bỏng nữa.
Em cũng vẫn nuông chiều mình, sẽ nói với anh những cảm xúc của em khi ngồi với anh, sẽ tán tỉnh lại anh nhưng chỉ trong giới hạn nào đó thôi. Mà cũng chẳng biết đâu được, phụ nữ thời @ rồi mà, cũng nghĩ thoáng đi nhiều so với thời đại trước. Mà biết đâu chẳng phải anh tán tỉnh em trước, có khi em lại “bật đèn xanh” để anh bộc lộ cảm xúc của anh, hoặc có khi em lại tán tỉnh anh trước đấy.