Em sợ hãi, sợ cảm giác cô đơn khi bóng tối vừa bao phủ lấy bầu trời, em sợ đôi chân mình lại cứ vô thức bước đi trên con đường chúng ta từng bước. Em sợ phải nhìn vào ánh mắt ấy của anh, sợ mình phải nhói đau khi bất giác run lên vì những cơn ác mộng. Em sợ tất cả! Có lẽ vì thế mà em đã chọn cách ra đi để không đau buồn nữa, càng lúc khoảng cách càng xa anh mất rồi.
Thời gian cứ vô tình trôi đi mãi, gió cũng vô tình cuốn em đi giữa dòng đời vô định. Nhiều lần em tự nhủ mình phải tập làm quen với cuộc sống mới, phải thay đổi và quên đi quá khứ, thay đổi để quen dần với cảm giác thiếu vắng anh, thay đổi để trái tim thôi không còn nhung nhớ, thay đổi để những giấc mơ của ngày hôm qua sẽ lùi vào quên lãng…, nhưng thay đổi để làm gì khi em vẫn còn rất yêu anh.
Em lại đi đến một vùng đất mới, vùng đất mang tên “Giọt lệ buồn”. Trong quá khứ, nước mắt ai kia đã vô tình rơi xuống chôn giấu nỗi đắng cay ở nơi này. Anh ở đâu? Trước mặt em nhưng bên cạnh một người khác? Em lại nhìn thấy anh, cái nhìn đã vô tình chạm vào nhau và trên cùng một đường thẳng, anh quay đi. Giây phút bối rối dường như vô tận.
Dẫu có thế nào em cũng yêu anh, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải hối tiếc về điều này. Dẫu người có đang sánh bước cùng ai em vẫn luôn mong người vui và hạnh phúc, hạnh phúc thật nhiều anh nhé. Em sẽ mãi tôn thờ một tình yêu luôn cho là vĩnh cửu để đến một lúc nào đó gió sẽ đưa em về nơi cát bụi. Ngày mai khi gặp lại, xin ta đừng vô tình đi lướt qua nhau mà hãy chào nhau dẫu chỉ bằng cái mỉm cười thôi anh nhé. Em sẽ mãi yêu anh dù đó chỉ là trong những giấc mơ thầm lặng.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)