Một ngày anh nhắn tin điện thoại cho em thay vì qua Facebook. Anh đã không bao giờ nhắn tin điện thoại từ sau mấy tin nhắn làm quen mà không thấy ăn thua. Em chỉ nghĩ đơn thuần chắc do ít vào Facebook nên anh nhắn tin nói chuyện bình thường thôi, đến khi những tin nhắn nhiều dần, những lời lẽ khác hơn em mới để ý. Từ sau đó, không trưa nào em không nhận được tin nhắn hay điện thoại hỏi ăn uống gì chưa, không chiều nào không hỏi xem em đã đi làm về chưa, tối nay nấu món gì, rồi những tin nhắn chúc ngủ ngon lãng mạn nhất.
Một ngày em ốm, anh sốt sắng hỏi han, muốn mua đồ ăn, mua thuốc, muốn chăm sóc mà em không đồng ý, anh chẳng thể làm khác vì không biết nhà em ở đâu. Thế là cứ 5 phút anh lại gọi hỏi xem em ăn chưa, tình hình thế nào, đỡ sốt chưa. Có lúc em thiếp đi, tỉnh dậy thấy điện thoại đến cả chục cuộc gọi nhỡ, cả những tin nhắn dồn dập: Em sao rồi, em làm anh lo lắng đấy, nghe máy đi. Em biết anh quan tâm em thế nào.
Một ngày, anh liên tục hỏi nhớ anh không, yêu anh không. Sau mỗi câu hỏi ấy anh chỉ nhận được từ em một câu trả lời “hỏi linh tinh”, nhưng vẫn hỏi. Anh chỉ cười mà không cáu, vẫn tiếp tục hỏi dù em chẳng cho anh câu trả lời muốn nghe. Em không biết anh sẽ nói những câu nói ấy được đến bao giờ, lúc nào không muốn nói nữa.