VN88 VN88

Tâm sự em có thể rời xa anh mà không dằn vặt bản thân

Em đã sắp xếp, gói ghém lại những mảnh vỡ tình yêu. Em đã cất đi thật kỹ, ở một nơi rất xa xăm để em không bao giờ vô tình nhìn thấy hay nghĩ đến. Trái tim em cũng đã kịp ngủ yên, không thảng thốt. Thế mà sau những ngày tháng quyết tâm, khi lý trí của em đã chế ngự được trái tim yếu mềm, thì bỗng dưng hôm qua, em nhớ anh đến nao lòng. Em chẳng kịp nghĩ gì nhiều mà chỉ biết lao đến tìm anh.

Tâm sự em có thể rời xa anh mà không dằn vặt bản thân

Anh vẫn là anh của ngày xưa, nhưng em thấy anh xa lạ quá. Anh trái ngược với hình dung của em. Ít nhất, ngần ấy kỷ niệm của chúng ta nó không làm anh tiếc nuối chút nào sao? Hôm qua, anh vui vẻ, tươi rói, anh hồ hởi và tràn đầy năng lực, anh làm trái tim em nhói buốt. Có phải không anh? Dường như sự rũ bỏ em đã làm cho anh thấy thanh thản và hạnh phúc đến như vậy?

Thế mà em cứ ngỡ sẽ gặp một ánh mắt quầng thâm mất ngủ, bộ râu lởm chởm không cạo, khuôn mặt ủ rũ âu sầu, một hình ảnh thiểu não, thất thểu giống như là em đây. Em đã định đến gặp anh để nói cho anh tất cả, nhưng em không thể cất lên lời. Em chỉ biết nhìn anh. Chắc điều đó đã làm anh thấy em tội nghiệp lắm đúng không? Vì vậy anh đối xử với em thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến nỗi em tưởng như một làn gió thoảng qua, lướt trên má em, môi em, không đọng lại, mà vụt bay đi như sương, như khói….

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.