Tôi đã nói với chồng sẽ sống hòa thuận với em chồng, không làm gì để anh phải đứng giữa khó xử, đau đầu về mối quan hệ của chúng tôi nữa (dù rằng trước giờ tôi vẫn sống vậy). Có những lúc quá bức xúc vì cô em chồng tôi chỉ phản ánh lại để anh biết và hiểu chứ không hề to tiếng, cãi vã hay tranh giành. Càng cố gắng hòa thuận với cô em chồng, cũng là bạn thân một thủa, tình cảm tôi dành cho chồng lại càng vơi đi.
Ngoài chuyện cô em chồng, anh vẫn chăm sóc, lo lắng cho tôi, nhưng với anh tôi phải giống như một con mèo ngoan, tiếp nhận sự chăm sóc đấy, luôn ngoan ngoãn, biết nghe lời, không phản ứng trước bất cứ việc gì mới tốt. Tôi cảm thấy cuộc sống bức bối, thậm chí còn muốn hoãn chuyện có con với anh, không còn một chút cảm giác khi gần chồng nữa. Tình cảm và sự ham muốn đang mất dần, anh thấy tôi mệt mỏi thường xuyên nên rất lo lắng, đâu biết tôi chỉ cần anh lắng nghe, nhìn nhận cho tôi một lần, biết đâu sự ức chế được giải tỏa, tình cảnh của chúng tôi sẽ được cứu vãn.
Anh từng nói trước khi lấy tôi, bố mẹ và em gái anh là quan trọng nhất, nhưng khi lấy tôi rồi những cái anh coi trọng đó lại bị tôi phá bỏ. Tôi cảm thấy uất ức và trĩu nặng trong tim khi nghe anh nói vậy, bởi tôi đã bị kết án sai. Với anh dù có bị đối xử tệ bạc đến đâu tôi cũng phải luôn yêu thương và đối xử tốt với em anh. Còn tôi, cố gắng để sống hòa thuận, tránh phải va chạm với cô ấy là tốt lắm rồi.