VN88 VN88

Tâm sự ‘Ê này, ngày xưa tôi thích cậu đó’

Thời gian thấm thoát, hai đứa thi đại học. Vẫn chiếc điện thoại của mẹ, tôi với cậu thường xuyên hỏi thăm nhau. Lúc tôi thi xong khối A, chuẩn bị thi khối B, cậu đã gọi điện hỏi thăm, hai đứa buôn với nhau lâu lắm. Mẹ tôi thấy vậy còn ngạc nhiên không nghĩ đó là một cậu con trai. Tôi cười với mẹ và chỉ nói: “Đó là bạn thân con mà”. Rồi hai đứa đỗ đại học, để chúc mừng mấy đứa rủ nhau đến nhà cậu chơi, tôi còn rán bánh khoai mang đến tận nhà cậu. Cậu đỗ trường Cảnh sát còn tôi vào Sư phạm.

Tôi có một chiếc điện thoại mới, cậu cũng dùng số mới. Nhưng dường như khoảng cách làm con người ta nhạt dần, xa mặt cách lòng. Cậu không còn nói chuyện với tôi thường xuyên nữa. Mấy lần may mắn nói chuyện được với cậu trên yahoo hay điện thoại cậu cũng chỉ nói qua loa rồi bảo bận. Tôi nghĩ cậu học trong đó nghiêm ngặt nên giờ giấc cũng hạn chế, không trách gì cậu. Sinh nhật cậu hàng năm tôi vẫn nhắn tin chúc mừng mặc dù sinh nhật tôi chắc cậu chả nhớ.

Nhiều lần như vậy, càng nói chuyện càng thấy xa cách, cậu nói chuyện không còn thoải mái như xưa nữa. Tôi có cảm giác cậu đã đoán được tình cảm của tôi. Tôi nghĩ đến cậu nhiều hơn và mỗi lần nghĩ đến lại buồn. Rồi tôi nghe tin cậu có người yêu. Tôi rất buồn, khóc nhiều. Tôi thường bật bài: “Trái tim bên lề” và nhận thấy nhân vật trong bài hát thật giống mình. Mẹ nhận ra tình cảm của tôi và động viên: “Thôi con ạ, sau này con sẽ yêu được người tốt hơn nó”. Tôi nghĩ thoáng hơn và cho rằng không yêu được cũng là bạn bè nhưng luôn ngóng tin của cậu như một thói quen.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.