Tôi đánh đổi nhiều thứ cho ước mơ và hoài bão của đời mình, kể cả tình yêu. Anh không mong tôi theo đuổi đam mê bởi luôn nói “Cuộc sống đâu phải như em muốn là được”. Có lẽ anh chỉ muốn tôi là một con mèo ngoan ngoãn trong khi tôi luôn nghĩ ngược lại. Tôi tin mình hoàn toàn tự chủ được tương lai lẫn cuộc đời. Tôi đã phải nỗ lực nhiều cho đam mê của mình và ước gì người đàn ông tôi thương cũng hiểu điều đó, thế nhưng…
Quên anh là một điều không dễ dàng, tôi phải kìm lòng mình trước nỗi nhớ, thôi không nghĩ đến anh mỗi khi đi qua từng ngõ phố, con đường quen thuộc, quán quen, cái âu yếm và những lần gần gũi. Thôi thì dặn lòng kỷ niệm đẹp cứ cất mãi trong tim. Tôi quay đi và anh cũng không buồn ngoái nhìn, anh đang ngổn ngang với những bận tâm của riêng mình, lòng tự trọng của anh cao ngất ngưởng khiến tình cảm càng lúc càng tồi tệ hay do tôi qua nhu nhược với trái tim mình. Lỗi có lẽ là ở cả hai đã quá vội vàng, anh nói do “cảm xúc” nhưng tôi hiểu cảm xúc của anh luôn lưng chừng. Chỉ là sai người, sai thời điểm để mình gặp và yêu nhau.
Anh sẽ làm mới được cảm xúc của anh khi tìm được người kế tiếp. Tôi mong sao chị ấy sẽ được anh yêu thương trọn vẹn. Trái tim người phụ nữ vốn yếu đuối làm sao anh hiểu được, có mạnh mẽ đến mấy họ cũng mong có người đàn ông che chở.