Anh và em được sinh ra và lớn lên trong một hoàn cảnh tương đồng giống nhau. Em mất bố còn anh mất mẹ, phía sau em còn 3 đứa em đang tuổi ăn học, còn anh chỉ có một; có lẽ anh may mắn hơn em một ít. ”Anh đã hoàn thành sứ mệnh của mình rồi nhé”. Anh có thể tự tin về điều này.
Chúng ta chia tay khi anh chưa thực hiện được những gì đã ấp ủ trong lòng. Anh phải bỏ ra Hà Nội để tiếp nhận công việc mới, không phải anh muốn đi mà vì anh không thể nhìn thấy em vui vẻ bên người khác được. Khi chứng kiến những hình ảnh đấy tim anh không ngừng rỉ máu em có biết không? Thật sự anh không còn sức. Tại sao mọi khó khăn trong cuộc sống anh có thể vượt qua, nhưng việc phải quên em sao khó khăn quá.
Sau một thời gian anh tìm mọi cách để quên em và suy nghĩ thật nhiều về chuyện của hai đứa mình, về hoàn cảnh của em và được sự tư vấn của rất nhiều người. Anh đã quyết định quay lại giúp em với tư cách một người bạn, thông cảm hoàn cảnh của nhau. Nhiều người nói việc làm của anh là không bình thường, có người còn nói ”mày khùng à”, nhưng anh mặc kệ mọi người nói.
Anh chỉ biết việc anh giúp cho em lần này là cần làm. Giúp em tìm được tương lai, lòng tin trong cuộc sống, để em có thể tự vượt qua khó khăn trên chính đôi chân của mình. Vì chỉ có thế anh mới yên tâm để ra đi và quên em trong sự an tâm. Lần này anh giúp em đi học theo ước mơ của em, hãy hứa với anh, khi tìm thấy ước mơ rồi thì phải hoàn thành sứ mệnh của mình em nhé.