Thứ 3: Trong cuộc đời con người trừ những người quá giàu sang, còn lại không ai không có lúc túng quẫn. Đồng ý, cô ta bán dâm 1, 2 lần vì túng quẫn nhưng sau đó phải lo làm ăn chứ sao lúc nào cũng bán dâm hết, điều đó thể hiện bản chất đạo đức và đức hạnh của cô ta. Con người như vậy là tốt? Người như vậy làm vợ được à?
Thứ 4: Anh yêu cô ấy nhiều, đúng, yêu rất nhiều nếu cô ta là cô ta chứ không phải là gái bán dâm. Anh biết sự thật và anh rất đau nhưng vẫn còn yêu cô ta bởi vì nó mới xảy ra với anh thôi. Cảm giác yêu thương vẫn còn rất lớn, tưởng chừng không gì có thể thay thế được. Một cảm giác sắp mất đi thứ gì đó vô cùng quý giá. Nhưng sắp mất và mất hẳn là hai cảm giác giống và khác nhau hoàn toàn anh à. Nó đều cho ta cảm giác đau đớn tột cùng nhưng sắp mất thì cảm giác đó cứ kéo dài, còn mất hẳn thì nó chỉ tồn tại một thời gian thôi, sau đó tan biến. Anh dũng cảm lên.
Thứ 5: Khi cảm giác yêu bớt nồng ấm rồi là lúc những suy nghĩ nhỏ nhen bùng lên, nhất là đối với người Việt Nam chúng ta. Anh sẽ chấp nhận được bây giờ nhưng không phải là mãi mãi, rồi gia đình mà anh bỏ công vun vén sẽ tan tành theo quá khứ nhơ nhuốc của cô ta thôi.
Thứ 6: Gia đình và bạn bè anh, họ sẽ đối xử với việc này như thế nào nếu biết sự thật? Khinh bỉ, chỉ có một từ đó thôi. Đi chơi với bạn đôi khi nói thoáng qua cái gì đó cũng sẽ làm anh suy nghĩ về vợ mình rất nhiều. Cũng có khi trong số bạn bè người thân của anh có người đã được cô ta “hết mình” rồi cũng nên. Nhục nhã! Ê chề!