Tôi biết anh dư khả năng nhưng thứ tôi cần không phải là tiền dù bản thân không có công việc ổn định, nhưng tôi yêu anh, tôi cũng biết anh yêu tôi. Tôi đã nói chuyện với ba mẹ, anh cũng nói với ba mẹ anh, cả hai đều đồng ý vì ba mẹ không muốn tôi bị tổn thương, mẹ tôi bảo chỉ cần con yêu và đừng bắt họ ly hôn vợ, còn mẹ anh muốn có thêm con cháu. Anh nói tôi đàng hoàng, lương thiện, tốt tính nên anh muốn sống lâu dài với tôi, còn vợ thì anh không thể ly hôn.
Tôi biết anh là người tốt, thường làm từ thiện cho trẻ em, hay giúp đỡ nhiều người, luôn được nhân viên kính nể, giản dị, ở con người anh hội tụ tất cả các tính cách mà tôi yêu. Gia đình anh cũng có người làm lớn ở Mỹ, tôi lại không muốn có chồng, không muốn làm dâu, thích kinh doanh và tham vọng lớn nên muốn có con để nuôi, muốn cuộc đời mình tự do và thức hiện ước mơ của mình.
Tôi mang nặng trên vai mình vong linh bốn người em ruột, khi mẹ sinh ra chị em tôi đã không có cái ăn cái mặc, cuộc sống như địa ngục nên mẹ đã chối bỏ những người em của tôi sau này. Đau khổ hơn là tôi có nhà nhưng không thể về, có ba mẹ nhưng như trẻ mồ côi, coi thiên hạ là nhà, cuộc sống gần 20 năm của tôi là vậy. Tôi đã quyết định qua tết sẽ sinh con cho anh, có thể sống khổ, chỉ cần ba mẹ có cuộc sống tốt hơn.