Mình phải làm gì đây và phải chịu đựng đến bao giờ? Giang sơn khó đổi, bản tính khó dời, mình đã bao đêm thức trắng, nước mắt rơi lã chã mà chẳng thể nào dũng cảm để nói ra suy nghĩ của bản thân về cuộc chia tay này. Mình cảm thấy bị chồng lăng mạ và sỉ nhục đến ê chề, bụng bảo dạ nếu như còn lần nào xúc phạm mình như lần trước, thề có bản thân sẽ không thể để yên mọi chuyện tiếp tục như vậy và một mình khóc thầm trong đau đớn. Càng ngày mình càng thấu hiểu câu tục ngữ mà các cụ nhà ta thường nói để chỉ cảnh vợ chồng sống không hòa hợp “Đồng sàng dị mộng”. Mình đang phải trải qua tình cảnh này mà vô cùng đau đớn.
Lần này mình hoàn toàn quyết tâm cao cho việc đưa ra quyết định sớm để được thanh thản, nếu không mình phát điên lên và stress nặng về thái độ khinh bỉ của chồng đối với mình. Đúng là thân người phụ nữ như hạt mưa sa, phúc đức thì lấy được người chồng yêu thương, động viên an ủi khi khó khăn, còn mình ngược lại, càng khó khăn càng nhận được sự đay nghiến, những cái chẹp miệng, thở dài thườn thượt từ chồng.
Sao mình thấy cuộc đời bế tắc. Mình phải làm gì đây? Từ bỏ tất cả, giã từ cõi đời? Mình quá nhiều lần nghĩ như thế, nhưng những người thân như con, cha mẹ và anh chị em với bao kỳ vọng và tự hào về mình đã níu kéo lại, để mình sống có trách nhiệm hơn.