Khi con bệnh, dù khó khăn hơn nhưng chúng tôi vẫn cố gắng để vượt qua và làm bố mẹ hai bên không phiền lòng. Phải nói hai năm đầu gia đình tôi rất hạnh phúc, nhiều người ngưỡng mộ bởi anh rất yêu vợ, thương con. Gia đình chồng tuyệt vời, bố mẹ chồng tâm lý, anh chị chồng cũng quý tôi. Tôi xin được một công việc khác phù hợp, còn anh từ khi cưới đêm nào cũng đi kiếm tiền ở những chỗ mà người ta chơi cờ bạc, công việc cụ thể là cho vay tiền kiếm lãi, nói chung tạm ổn.
Nếu chỉ có vậy thì giờ này tôi không phải ngồi đây khóc lóc, kể lể. Vì ngày nào cũng tiếp xúc với cờ bạc, lúc đầu chơi vui, rồi thua, anh ngấm dần vào, càng chơi càng thua nhưng giấu không cho tôi biết. Khi hết tiền, anh bắt đầu vay mượn, nợ nần chồng chất, tôi phát hiện và khuyên anh từ bỏ rồi cùng nhau kiếm tiền trả nợ dần. Ban đầu anh nghe, chịu khó làm ăn, lại bắt đầu từ đầu, thế rồi vẫn chứng nào tật ấy, anh thua nhiều hơn, chán nản anh lao vào đập đá.
Tôi thực sự choáng váng khi biết anh chơi bời như vậy, nhưng lại một lần nữa cho anh cơ hội làm lại, anh hứa sẽ từ bỏ đá vì cho rằng nó không nghiện nên rất dễ bỏ. Sợ tôi suy nghĩ nhiều anh ở nhà chẳng đi đâu một thời gian, một mình tôi gồng gánh kinh tế, khó khăn chồng chất khó khăn nhưng tôi chưa bao giờ kêu ca sợ anh lại suy nghĩ. Tôi cố gắng vay mượn anh em bạn bè mua xe cho anh chạy taxi để cùng tôi gánh vác tài chính.