Tôi và mẹ bắt xe đi Phan Thiết tìm nhà một người chị của mẹ để tá túc. May mắn tìm được nhà nhưng gia cảnh của dì cũng nghèo khổ nên mẹ và tôi quay về Sài Gòn ở nhà 1 người quen. Cảm giá sống trong căn nhà lá, xung quanh là các ao rau muống, sống trốn chui trốn nhủi và phập phồng lo sợ bị nợ phát hiện, không được tiếp tục đến trường là những chuỗi ngày đáng sợ nhất đối tôi. Chúng tôi bắt được liên lạc của anh hai ở Mỹ, sống trong niềm hy vọng được bảo lãnh đi Mỹ là niềm an ủi với chúng tôi.
Tôi đã tìm đến nhà cô Hai để nhận sự trợ giúp tiền của ba và chứng kiến sự an bình, hạnh phúc, sung túc của ba, có một kí ức sâu sắc nhất về hình ảnh người cô Hai đối xử với đứa cháu có một phần máu thịt của mình như một đứa ăn mày, cùi hủi. Tối đó, như thường lệ 1 tháng 2 lần, tôi và mẹ đến nhà cô Hai gặp ba nhận tiền nhưng ba đi làm chưa về, phải đợi đến 9,10 giờ mới về đến, vì mừng quá, tôi đã chạy theo sau xe máy từ đầu ngõ đến trước nhà. Người mở cửa là cô Hai, nhưng chỉ cho ba tôi vào và vội vàng đóng cửa lại, quát vào mặt tôi: đi ra ngoài kia đứng chờ. Một đứa con gái 9 tuổi lúc ấy đã đủ nhận thức được sự ghẻ lạnh của người cô ruột đối với mình rồi.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, mẹ vẫn đắm chìm trong lô đề, đến năm tôi 13 tuổi lại nợ hơn 40 triệu, một lần nữa tôi phải trốn đi cùng mẹ ra Vũng Tàu. Có vẻ sự nôn nóng kiếm tiền trả nợ đã khiến mẹ tôi càng đắm chìm đến nỗi vật quý giá nhất trong nhà là chiếc bàn ủi cũng mang đi cầm với giá 20 nghìn. Vì quá bức xúc tôi đã mạnh dạn lên tiếng ngăn cản mẹ tiếp tục lao đầu vào số đề, mẹ đã mắng tôi, đây là tiền của anh hai, chứ tôi đã tạo ra tiền đâu mà lên tiếng dạy đời mẹ.