Năm 2 tuổi, tôi đã có ấn tượng trong tiềm thức, thức giấc lúc nửa đêm, được mẹ cõng trên lưng rời khỏi căn nhà của ông bà ngoại để lại, chuyển đến nơi ở khác trốn nợ. May mắn là chỉ một thời gian sau, các dì cậu thống nhất bán đi căn nhà từ đường và mỗi người được chia một số tiền, mẹ đã dùng để trả hết nợ nần, lo cho anh hai tôi quần áo và đồ ăn để đi Mỹ theo diện đoàn tụ với người cha ruột.
Tâm sự đời tôi mù mịt vì mẹ đam mê số đề
Cuộc sống tưởng chừng sẽ tốt đẹp thêm khi tôi vào lớp 1, không ngờ đã âm thầm nhen nhóm lên khoản nợ thứ 2, đầu năm học lớp 2 lại phải trốn nợ. Lần này ba đã thu gom đồ ra đi trước đó mấy ngày, bỏ mặc mẹ và tôi. Tôi vẫn nhớ như in ngày ấy, phải ngồi đợi trong công viên đến chập tối, chờ người em dâu của mẹ giúp thu dọn một số quần áo + hình ảnh mang đến cho chúng tôi.
Sau đó đến nhà cô Hai nơi ba tôi về đó ở để xin ba tiền rời khỏi Sài Gòn. Ba cầm đồng tiền đưa cho mẹ và chửi rất nặng nề. Tôi biết mẹ đã sai, lầm vào đường mê muội nhưng dù sao cũng là người vợ sống với nhau mười mấy năm (ba mẹ tôi sống với nhau 9 năm mới sinh ra tôi) và là mẹ của con gái mình, có như thế nào ba cũng không thể bỏ mặc mà sống sung sướng một mình, để con gái vất vưởng đi trốn nợ theo mẹ.