VN88 VN88

Tâm sự đôi khi tôi thù hận sự vô tâm của chồng

Anh hay tham công tiếc việc, ai nhờ gì cũng ôm đồm làm, tôi không đồng ý, khuyên anh không nhận lời để thời gian nghỉ ngơi. Nói thì nói vậy, việc anh làm anh cứ làm, tôi muốn anh làm chồng chứ không phải “con trai lớn” nên chỉ có thể nhắc một vài lần, phân tích việc giữ gìn sức khỏe nhưng anh chỉ nghe đấy rồi bỏ ngoài tai. Nặng có, nhẹ có, nhõng nhẽo cũng có, lúc tôi nửa đùa nửa thật “anh là đứa trẻ chả chịu lớn theo người”.

Ngay cả ngày anh bị cảm lạnh, tôi nhắc anh lấy áo ấm mặc vào, nói mấy lần mà anh không nghe. Việc bị bệnh của con là ảnh hưởng của thời gian tôi thai nghén. Tôi nghén nặng, không ăn không uống được gì, sức khỏe cực yếu. Con lớn bị bệnh, tôi nhắc anh về chăm sóc cháu, anh mải làm, rồi nể người ta uống rượu, về nhà rồi lăn ra ngủ, bỏ mặc tôi cả đêm ôm con. Cháu lây bệnh sang tôi, ngày ấy bác sĩ chăm tôi đã vô cùng sợ hãi. Tôi đi thăm khám nhiều lần, đến những bác sĩ giỏi nhất, không phát hiện ra dị tật, đã hy vọng không sao.

Đôi khi tôi thấy thù hận sự vô tâm của chồng rồi tôi lại thương anh vì tôi biết anh không cố tình, chỉ vì vô tâm nên vậy. Tai ương xảy ra, anh hối hận vì không nghe tôi, anh khóc vì thương tôi vất vả. Tôi đau đớn vì mình khổ một thì đau đớn vì con khổ mười. Trao con sang tay bác sĩ để đưa vào phòng mổ, lúc đó thực lòng tôi đau đớn chỉ muốn chết đi. Tự hỏi lòng mình có oán chồng không, oán lắm!

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.