Tôi khóc cũng phải khóc lén, anh mà nhìn thấy là tôi bị chửi. Tôi trở nên dễ cáu gắt, tâm trạng lúc nào cũng bứt dứt như người mất hồn, hay quên. Nhưng trên tất cả, tôi chịu đựng vì con. Bao tấm gương người mẹ chọn cái chết để con được sống, tại sao tôi không thể hy sinh vì con? Chia tay? Với bản tính bất cần của anh, rồi anh sẽ quên con nhanh chóng, cuối cùng người chịu thiệt thòi nhất vẫn là con. Các bạn thấy sao? Hãy cho tôi lời khuyên.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)