Một mặt anh bảo mình đau khổ, nhưng phía sau lưng cuộc sống của thế giới anh vẫn diễn ra bình thường. Họ vẫn hẹn hò và yêu nhau. 3 năm sau đó chúng tôi ly hôn. Tôi kéo dài vì muốn để mình quen với cuộc sống mới và hy vọng phép màu xuất hiện. Dù đau khổ tôi vẫn lo cho anh, vẫn sợ anh cô đơn và lạc lõng trong dòng đời này. Càng nghĩ tới người đàn ông mình từng gắn bó và trao trọn cuộc đời phải chịu cảnh như vậy, tôi càng cảm thấy đau.
Sau đó, tôi phát hiện anh có “người tình” mới, chỉ tôi mới thật sự cô đơn, lẻ loi trong cuộc đời này. Anh thường xuyên nhắn tin hỏi thăm về sức khoẻ và cuộc sống của tôi. Lúc đầu, tôi vẫn chưa tỉnh “cơn mê”, nghĩ mình luôn là chỗ dựa cho anh, người bạn trung thành chia sẻ để giúp anh phần nào vơi đi sự lạc lõng ở cái xã hội chưa thật sự cởi mở với cộng đồng gay. Tôi luôn nhớ về những mặt tốt của anh, chỉ có điều anh vẫn yêu không ngừng nghỉ.
Tôi biết anh là như thế và phải học cách chấp nhận, nhưng họ yêu, hạnh phúc khi bên nhau rồi lại hỏi thăm tôi. Phải chăng tôi đang nhận chút tình cảm vương vãi từ họ. Anh thương hại tôi? Đối diện với tôi anh luôn bảo mình hối hận, nhưng sau lưng tôi anh là người yêu cuồng nhiệt và hy sinh mọi thứ cho người anh yêu. Nếu cho rằng bản thân ích kỷ tôi vẫn thừa nhận, nhưng chưa bao giờ nhận được một sự hy sinh từ phía anh. Tôi như bị nhốt vào một cái lọ đậy kín nút khi biết anh đối xử với người ta thế nào và với tôi ra sao.