Bao nhiêu cay đắng và đau khổ đó không bằng cách sử xự của anh. Anh là ai do tạo hoá, còn anh suy nghĩ và hành động thế nào là nằm ở cái tâm và trái tim. Tôi như chết đi, hàng đêm sự thật theo vào giấc ngủ, trầm cảm, khủng hoảng trong đêm, khi gào thét vật vã, khi tỉnh giấc nhưng nước mắt ước đẫm gối. Tôi khóc từ trong tiềm thức, như thể tồn tại hơn là đang sống.
Anh bảo biết tôi đau khổ, biết nỗi đau quá lớn với tôi, nhưng đằng sau đó anh vẫn qua lại và kéo vali lên đường với họ, đây mới là điều tôi thật sự thấy đau đớn nhất, cảm thấy sợ trước sự dửng dưng, vô tâm của anh. Ngày xưa, tôi chọn anh vì tin anh là người có trách nhiệm, suy nghĩ và cái tâm. Bạn bè xung quanh nhìn anh đều nhận xét như thế. Anh thật sự không thấu hiểu gì nỗi đau của tôi và những việc anh gây ra cho đời tôi. Anh bảo hiểu nhưng có bao giờ vì tôi mà cắt đứt những sợi dây tình cảm đó? Có bao giờ anh thử sống một ngày dành cho tôi trọn vẹn dù biết đó là tình cảm không trọn vẹn? Có bao giờ anh tạm dừng tất cả để giải quyết chuyện gia đình? Chưa bao giờ.
Anh thật sự quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến nhu cầu tình cảm của mình mà chưa bao giờ nghĩ đến tôi sẽ như thế nào. Trong lúc anh mặn nồng với tình cảm đó, anh có nghĩ đến người phụ nữ đã cưới làm vợ họ sẽ ra sao? Thế mà lương tâm anh vẫn cho phép làm điều đó. Tôi thất vọng và đau đớn với cái tâm của anh hơn việc anh là “ai”. Khi sự việc xảy ra, anh cũng suy sụp, bảo rằng đau đớn khi mất gia đình, mất tất cả. Anh hối hận vì đánh mất một người vợ như tôi nhưng vì tình cảm dành cho tôi không phải tình yêu nên sự vực dậy trong anh rất nhanh chóng.