Anh bắt đầu cảm thấy cô đơn trong chính mái ấm hằng ao ước. Bằng linh cảm của người phụ nữ, tôi thấy được một rào cản vô hình giữa chúng tôi dù vẫn hạnh phúc, tâm hồn hai vợ chồng vẫn là hai đường thẳng song song. Nhiều lần tôi chia sẻ với anh cảm giác này và mong tìm được giải pháp. Vì cảm giác vô hình nên tôi cũng thật sự chưa tự tin lắm với những gì mình cảm nhận, phải chăng do tôi quá đa nghi? Có chăng do tôi sợ vuột mất những gì mình đang có? Nhưng dần dần anh càng lạnh nhạt với tôi.
Tôi lo lắng nhưng mỗi lần chia sẻ điều tôi nhận được là sự quát nạt, anh cho tôi quá đa nghi, tự tôi đang phá huỷ gia đình nên giờ cũng chẳng muốn nghe hay chia sẻ với tôi nữa. Có bao giờ anh an ủi vỗ về, là chỗ dựa thật sự đâu. Anh chẳng bao giờ ôm tôi vào lòng hoặc cầm tay tôi để giải thích những gì đang diễn ra, suy nghĩ của anh, suy nghĩ của tôi như thế nào. Anh không cho giải pháp, tôi phải tự mình đi tìm sự thật. Không lâu sau, sự thật đã phơi bày. Anh là gay, đáp án cho mọi câu hỏi trong đầu tôi, giải thích cho mọi hành vi của anh.
Tôi điên đảo, gần như suy sụp hoàn toàn, bấn loạn, không thể hình dung được những gì đang xảy ra với gia đình bé nhỏ, mọi việc giờ đây như đống đổ nát. Một sự thật thật khủng khiếp, gần như lấy cạn nước mắt của tôi. Tôi vẫn cố vác cái xác không hồn đi làm, nhưng tan sở không biết sẽ đi đâu về đâu. Sự thật quá khủng khiếp dù tôi biết rằng đó là lỗi của tạo hoá. Bản thân anh cũng không muốn và không có quyền lựa chọn giới tính của mình. Tôi hiểu và thấy thương anh nhiều hơn, không ghê sợ dù anh thừa nhận sau khi cưới tôi không lâu đã có quan hệ tình dục với những người giống anh.