Đối với anh, đã yêu nhau 3 năm rồi thì chẳng phải yêu nữa, chỉ còn là trách nhiệm với nhau thôi. Đối với tôi, anh cũng không phải tính toán nhưng là kiểu người “sống cho bản thân mình trước”. Lúc nào nói chuyện với nhau anh cũng kể mọi chuyện của mình, chuyện ở nhà, chuyện ở công ty, chuyện bạn bè, nhưng ít khi anh quan tâm hỏi han tôi. Thậm chí có những lúc anh cứ luyên thuyên mà không thấy được tôi đang rất buồn. Có rất nhiều chuyện khiến chúng tôi ngày càng xa cách.
Tuy rất buồn nhưng đối với anh tôi luôn dành cả trái tim, điều đó cũng làm tôi đau khổ nhất, yêu một người thì đâu thể tính toán nhiều quá được. Gia đình không đồng ý tôi có thể thuyết phục. Mọi người đều nói anh xấu mà còn ăn nói cọc cằn thô lỗ nhưng quan trọng là anh rất chung thủy và tin tưởng tôi. Anh không có sự nghiệp gì đáng nói nhưng có ý chí và cũng có công việc ổn định. Anh không là con nhà giàu nhưng rất chịu khó. Anh không có nhà ở thành phố nhưng 2 đứa có thể mua. Tôi có thể bỏ qua những điều đó nhưng làm sao sống được cả đời với người chồng vô tâm như anh?
Tôi đã chia sẻ với anh rất nhiều nhưng tính anh là vậy, không thể nào thay đổi được. Tình yêu tôi dành cho anh, còn lý trí tôi không thể chấp nhận anh. Còn Hùng, sau khi gặp lại tôi, anh đã thay đổi rất nhiều, anh chững chạc và hòa đồng hơn, chỉ có điều không thay đổi là anh vẫn yêu tôi và lúc nào cũng chiều chuộng, quan tâm tôi. Anh vì tôi không ngại cực khổ, nguy hiểm và tôi rất cảm động vì những gì anh dành cho tôi. Giá như người tôi yêu là anh thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp biết mấy.