VN88 VN88

Tâm sự đếm thời gian

Tôi chợt nhận ra tóc mẹ đã bạc hơn một năm trước rất nhiều. Nếu lúc bé tôi cố bới thật kỹ, nhổ được nhiều tóc bạc cho mẹ để đổi lấy những chiếc kẹo chanh thì giờ tôi ước giá như những sợi tóc bạc đáng ghét đó trốn hết đi. Tôi nhận ra mắt bố cũng bạc màu, xa xăm mỗi chiều mưa. Nếu lúc bé tôi cố chui vào gầm giường để bố thua cuộc trong trò chơi trốn tìm thì giờ chỉ ước bố sẽ tìm ra mình thật nhanh, dù là tối tăm hay mưa lạnh.

Tôi thấy anh trai mình đã lớn thật rồi, sẵn sàng cõng em gái từ nhà ra tận ngõ bởi tôi kêu mỏi chân, sẵn sàng nhường tôi những món ăn mà trước đây hai đứa cứ phải chí chóe tranh giành. Tôi bỗng thấy màu nắng vàng mùa đông rất đẹp, ngửi được mùi không khí se lạnh bay qua vờn má, thấy phố đầy hoa thật đẹp. Tôi bỗng yêu sự chật hẹp của con ngõ, yêu từng bông ngô nướng nóng hổi, yêu những bức tường bị bọn trẻ con sơn vẽ kín mít. Tôi thấy yêu hơn những trận bóng của MU mỗi đêm, những giây phút thăng hoa trên sân cỏ thật tuyệt. Tôi muốn mình được một lần chạy ra nền sân màu xanh mang tên nhà hát của những giấc mơ, được nằm dài trên đó, ngắm nhìn mặt trăng trên cao.

Tim tôi giờ đây thanh thản bởi bàn tay thô ráp của bố xoa nhẹ lên tóc mình mỗi lần trước khi ngủ và cái vuốt má mỗi khi thức dậy, bởi mỗi sáng mai mẹ lại tết tóc cho tôi thật đẹp, mỗi chiều anh trai không đi đá bóng mà ở nhà giúp tôi tưới nước cho những bông cúc dại vàng óng bé xíu. Giờ tôi thấy hạnh phúc bởi không còn trống rỗng mà trái tim và cả con người tôi đã được lấp đầy bởi những yêu thương, những cảm giác tay không bao giờ chạm đến được.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.