Tôi buồn chán và bế tắc quá, cứ thế này chắc tôi sẽ phát điên. Chỉ khổ con tôi, từ lúc mang thai tôi chưa ngày nào không khóc lóc, buồn chán. Tôi sợ ảnh hưởng đến con, sợ con sau này sinh con ra sẽ buồn tủi, tội lắm. Giờ tôi mất việc nên không thể lo cho con được, cũng không muốn bố mẹ lo lắng, sợ bạn bè cười chê, không dám chia sẻ với ai. Tôi chỉ mong sinh con ra, đi làm đủ sức nuôi con để mẹ con tôi được thoải mái, tự do, không bị áp lực tâm lý như thế này nữa. Còn khá lâu con tôi mới ra đời, tôi phải sống như thế này đến bao giờ? Xin được chia sẻ.
Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com