Tôi có lấy cái tình cái nghĩa và cả quá khứ bao năm thì anh cũng không thể vì thế mà yêu tôi say đắm được. Tôi sống cạnh anh mà tâm trí anh ở nơi khác, điều đó cũng không chấp nhận được. Anh yêu cô ta khi đã 44 tuổi, khó mà nói là chuyện bồng bột. Anh thông minh, đầy kinh nghiệm nên chẳng thể cho rằng bị mê muội hay bị lừa dễ dàng. Anh dành đủ lời âu yếm, tâm trí và sự chăm sóc, quan tâm đến mẹ con cô ta bởi anh vốn yêu trẻ, không thể xếp vào loại cặp bồ chóng vánh hay chỉ vì phần bản năng được. Điều này tôi vẫn phải nhìn vào sự thật.
Cô ta có công việc rất tốt, thu nhập cao hơn anh, nhà cửa đàng hoàng, cũng không phải quan hệ của các cô sinh viên muốn đi tắt, cướp ông chồng thành đạt của người khác. Chính chồng tôi lôi kéo, chủ động, thuyết phục bằng được là hãy ở lại bên anh và chờ anh thu xếp mỗi khi cô ta trăn trở hoặc muốn chia tay anh. Anh nhắn tin cho cô ta rằng em là hiện tại và tương lai, là người anh yêu và lựa chọn, còn động viên cô ta hãy vững tin ở anh và đừng lung lay.
Theo tôi hiểu lúc đó cô ta còn có một người đàn ông độc thân theo đuổi và anh bất lợi hơn. Rõ ràng cô ta không thể một mình tiếp tục quan hệ với anh nếu anh không tha thiết đeo đuổi mãnh liệt. Tôi sớm nhận ra vấn đề nằm ở chồng mình, không phải ở người thứ ba. Nếu những ông chồng khác lừa dối cả vợ lẫn người tình, đều cho họ hân hạnh được nghe lời yêu đương trời biển, nhưng khi bị phát hiện lại chẳng khác gì mèo cụp đuôi, sẵn sàng xin xỏ, lạy lục, đổ lỗi do bản năng, do đàn ông ai cũng thế, thì các chị có thể cân nhắc để cứu vãn cuộc hôn nhân đó. Mặc dù nói thẳng ra chúng ta chỉ còn giữ lại được một ông chồng rất hèn, không có gì đáng tự hào với tuýp đàn ông đó.