Nói về người làm cha mẹ là chúng tôi, không dám tự hào mình có phương pháp, có lúc nóng tính, nhưng tự lòng mình vô cùng yêu con. Chúng tôi làm việc vất vả chỉ để cho con, có thể nói đến giờ phút này, chưa dám tiêu một cái gì cho riêng mình, dành dụm mua nhà để dành cho con. Giờ tuổi đã xế chiều, sức khỏe kém, chẳng còn kiếm ra tiền, không tiếp tục để dành tiền cho con, chỉ có thể giúp trông cháu, tự nghĩ buồn mà khóc.
Nay con tôi sau thời gian đi công tác xa trở về không thích ở cùng bố mẹ, muốn thuê nhà ở riêng cho thoải mái, chỉ nhờ bố mẹ trông con hộ thôi. Tôi phản đối liền bị con đứng phắt dậy đập bàn, nói to rằng mẹ đừng làm phiền chúng con, đừng nói nhiều, chúng con quyết rồi. Khi tôi phản đối tiếp, con nói ra những điều làm đau lòng người mẹ. Tôi rất sốc, kiểm điểm mình và nhớ lại trước kia, khi con đã lớn vẫn quá lười học, không nhìn thấy tương lai, tôi phải dùng đến bài quát mắng, thậm chí sỉ vả con, nói con hãy căm thù mẹ, rằng mẹ là người không tốt, không trông chờ gì được vào mẹ để con cố gắng lên mà vẫn không có tác dụng.
Khi con tôi vào được đại học rồi vẫn không lo học, ngủ đến mức gọi kiểu gì cũng không thức dậy nổi. Tôi phải đưa con đến bệnh viện khám, kết quả bác sĩ nói con tôi giống rất nhiều sinh viên, bị bệnh hài lòng với kết quả, đỗ rồi là yên tâm ngủ. Tôi bất lực với con rồi.