Từ lúc yêu, cô ấy luôn quan tâm chăm sóc, dạy tôi nhiều điều, từ việc nấu ăn cho đến dáng đi đứng, quan tâm tới gia đình vì cô nói rằng chỉ có gia đình là quan trọng nhất. Tôi luôn nói vui rằng “You’re my little mum” (người mẹ bé nhỏ). Cô động viên tôi học tập, giúp tôi quản lý chi tiêu và ngược lại nhờ tôi dạy cho cô hiểu về đất nước Việt Nam học tiếng Việt. Từ lúc yêu, tôi như thay đổi, trưởng thành và chín chắn hơn, đó là điều tốt cô ấy mang lại.
Nhưng trong tình yêu nào phải dễ dàng. Cô ấy luôn than phiền về công việc, sự mệt mỏi nhưng ít khi chia sẻ vì tôi có đi làm đâu, làm sao biết để chia sẻ. Nhiều lúc ngôn ngữ bất đồng khiến chúng tôi cãi nhau những chuyện nhỏ nhặt. Thỉnh thoảng cô ấy nói tôi đang làm phiền công việc và cuộc sống của cô ấy, vì tôi luôn có thời gian nhưng cô ấy thì không. Tôi buồn lắm nhưng đâu nói được gì. Khoảng cách lớn về tuổi tác khiến chúng tôi khác biệt nhau về suy nghĩ và kinh nghiệm.
Đôi lúc cô ấy nhắc về quá khứ cũng như từng lạc lối khi còn trẻ và cả những người bạn trai cũ. Tôi nói rằng: “Mình không quan tâm quá khứ của bạn, mình yêu bạn nhiều đến nỗi chỉ quan tâm lúc này thôi. Mình ích kỷ lắm”. Nhưng trong lòng tôi luôn có một câu hỏi tại sao? Tại sao bạn lại chọn mình, một người con trai chưa trưởng thành, chưa nghề nghiệp, trong khi xung quanh bạn luôn có những người đàn ông thành đạt theo đuổi. Họ sẽ cho bạn tương lai, sự ổn định, nhưng khi bạn chọn mình, mình không dám chắc sẽ mang cho bạn điều gì cả. Câu trả lời của cô ấy rằng: “Mình có tình cảm tốt với bạn, những người khác không đem lại cho mình điều đó. Đừng suy nghĩ nhiều, hãy quan tâm tới mình, đó là tất cả”.