Đã nhiều lần cô ấy gọi cho anh khi có tôi và cả khi không có, cô ấy luôn khóc lóc nói lời xin lỗi. Anh bảo đã có người yêu rồi, đừng phiền anh nhưng cô ấy vẫn van xin, vẫn gọi. Điều ấy làm anh nhớ tới kỷ niệm cũ và lại muốn được chở che cho cô ấy như lúc đầu. Rất nhiều lần, sau mỗi khi cô ấy gọi điện anh đều bảo tôi đừng lo, anh chỉ yêu tôi nhưng lại buồn và lo lắng cho cô ấy.
Tôi khóc nhiều lần như một đứa trẻ bị đòn, sau mỗi lần như vậy anh lại bảo chia tay vì anh thấy có lỗi, không quên cô ấy được. Tôi như cái cây non bị quăng quật trong bão gió khi bản thân bị hành hạ bởi những điều như vậy. Tôi đồng ý chia tay theo mong muốn của anh dù bản thân vô cùng đau khổ, nhưng lần nào cũng vậy, chỉ 1,2 ngày sau đó anh lại gọi cho tôi vì nhận ra anh chỉ yêu tôi chứ không còn yêu cô ấy nữa.
Tôi yêu và tin anh, mọi chuyện cứ lặp đi lặp lại như thế nhiều lần rồi. Anh hứa sẽ không bao giờ nghe điện thoại của cô ấy nhưng rồi vẫn nghe, sau mỗi lần như vậy anh lại kể cho tôi rằng anh cảm thấy buồn và lo cho cô ấy ra sao, có lỗi với tôi thế nào. Tôi cứ như ở trong mơ vì không nghĩ rằng người con trai yêu mình lại đối xử nhẫn tâm đến vậy.
Tôi đau rất nhiều, nhưng vì yêu anh tôi đã giữ lại nỗi đau cho riêng mình và cố gắng mỉm cười để anh vui, có được một cuộc sống thoải mái và bình yên nhất. Nhưng dường như những điều tôi làm chỉ là cố gắng của riêng mình, hạnh phúc không thể xây dựng từ một phía. Suốt một thời gian dài anh cứ lặp đi lặp lại những sai lầm của mình. Tôi đã xin anh hãy cho tôi bình yên và quên tôi đi, anh có thể quay lại với cô ấy hoặc tự bản thân hãy chữa lành vết thương rồi yêu một người khác. Tôi khổ tâm lắm vì là người đến sau, tôi không có lỗi gì cả và luôn chỉ biết yêu anh thôi. Tôi chưa bao giờ quan tâm đến một người con trai nào khác mà tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy.