Tôi trải qua vài mối tình không duyên phận, rồi đến một ngày đẹp trời, gặp nàng qua mai mối, chính thức yêu nhau sau lần gặp duyên phận lần đầu tiên ấy. Thật lòng cho đến giờ tôi vẫn yêu nàng hơn cả bản thân, vô cùng hạnh phúc vì nàng nói “Em thật sự viên mãn và hạnh phúc khi có anh”.
Chúng tôi tiến tới hôn nhân sau một năm tìm hiểu, rồi sinh được bé gái như thiên thần. Tôi yêu vợ nhiều hơn bởi em phải vất vả vì con gái rất hiếu động, không có ôsin nên em hay bị stress. Từ khi yêu tôi đã cho em nghỉ việc vì thu nhập của bản thân rất tốt, nói chung về kinh tế vợ chẳng phải suy nghĩ gì, thích bất cứ thứ gì cũng có từ xe ôtô cho đến việc muốn sang Mỹ sinh con tôi cũng chiều lòng, miễn là em vui. Tôi chưa bao giờ giữ tiền, có bao nhiêu đều đưa hết cho em vì muốn vợ yên tâm mọi thứ. Phải nói rằng có rất nhiều người đã ganh tị với chúng tôi vì hạnh phúc gia đình trọn vẹn.
Sẽ rất hoàn hảo nếu vợ tôi không lãnh cảm sau sinh, tôi bị cấm vận kể cả chuyện ôm hôn. Lúc đầu nghĩ chắc vợ bị stress bởi nuôi con, song càng ngày càng tệ hơn. Thời gian dài một năm, 2 năm, thật sự không ổn, chúng tôi đã nói chuyện này một cách nghiêm túc và thẳng thắn nhưng không hề được cải thiện. Tôi thật sự rất bức xúc khi đang tuổi sung mãn nhất. Vợ tôi là người rất thông minh và hiểu biết, tại sao em không điều chỉnh, không giữ gìn những gì đang có?