Trong hai năm đấy, tôi chỉ biết làm và làm, không kể giờ giấc, không bỏ lỡ bất cứ công việc gì dù khó khăn đến mấy. Mà càng khó khăn, phức tạp thì tôi lại thu được nhiều tiền nên tôi càng quyết phải làm, tôi làm việc đến nỗi thường xuyên bị stress, đau dạ dày vì phải tiếp khách thường xuyên bằng bia rượu. Tôi đi Nam về Bắc đến mức trong vòng một năm, hãng hàng không đã cấp thẻ vàng hội viên cho tôi.
Khi nhìn lại thì thấy mình đã làm được một việc không tưởng với thời gian ngắn như vậy, nhanh hơn những gì mình mong muốn. Khi gánh nặng nợ nần đã giảm bớt, tôi nghĩ mình nên tự thưởng cho công lao, sức lực của mình đã bỏ ra, tuy nhiên, tôi đã không biết phải như thế nào đến khi gặp em.
Trong một lần em đến công ty tôi có công việc, nhân viên của tôi thấy không thể đáp ứng được yêu cầu của em nên đã hướng dẫn em gặp tôi. Do đông khách nên tôi tiếp em lúc đã gần hết giờ, cũng như những khách hàng khác, tôi tiếp em bình thường, vẫn lắng nghe và tư vấn em chu đáo. Đến khi em về, đã vắng khách nên tôi lơ đãng nhìn theo, lúc này, dáng người nhỏ nhắn, mềm mại của em với chiếc áo sơmi trắng cùng giọng nói của người Bắc đã làm tôi chú ý vì đó là mẫu người tôi rất thích.
Tuy nhiên, sau đó tôi lại lao vào công việc không còn nhớ đến nữa. Bẵng đi vài tháng sau, khi rà soát công việc thì tôi nhớ lại em, từ đó, tôi đã chủ động làm quen với em. Còn em, từ một cô gái học xong đại học chỉ chờ ngày cưới chồng thì một sự cố trong gia đình đã đẩy gánh nặng lên vai em. Em đã rời xa quê nhà để đến thành phố nơi tôi ở kinh doanh, trả nợ cho gia đình. Em cũng như tôi, chỉ biết công việc làm ăn nên hai năm ở thành phố này, mặc dù mỗi năm chỉ gặp người yêu một lần khi về quê ăn tết nhưng em không quen biết ai khác, không bạn bè.