Cha mẹ tôi xem con trai con gái như nhau. Tôi được đi học như em trai. Tôi cũng biết làm nội trợ, nhưng có thể thay bóng đèn, sửa ống nước và trát xi măng. Em trai tôi cũng được giáo dục theo quan điểm nam nữ bình đẳng. Em tôi cũng nấu ăn, quét nhà, rửa bát, dọn dẹp và không bao giờ xem phụ nữ thấp kém hơn mình. Em đi du học, định cư nước ngoài, cũng thành đạt, nhưng việc tìm vợ của em thì khó hơn việc lập gia đình của tôi rất nhiều.
Tôi ra trường xong nhanh chóng lập gia đình với một người Tây. Tôi nghĩ là do duyên số, nhưng mọi người cho là tôi chê người Việt. Em tôi không được suôn sẻ như vậy. Em không hút thuốc, chẳng nhậu nhẹt, chẳng la cà, và luôn xông pha vào bếp để chứng tỏ khả năng nội trợ của mình. Nhưng để thuyết phục một người phụ nữ sống ở trời Tây lấy một chàng Việt Nam khó thật.
Em tôi nói rằng, con gái Việt Nam chê con trai Việt. Các bạn gái cùng du học với em cứ quen trai Tây cả. Các cô gái Tây thì chả bao giờ lại chịu lấy chồng Á Châu. Các chàng trai Á Châu không cao to, cũng chẳng có tiếng là ga lăng, có người còn đòi hỏi chuyện trinh tiết thì làm sao phụ nữ Tây yêu cho được. Dù là em tôi không đòi hỏi nhiều, nhưng tiếng xấu của đàn ông Á châu cứ bám lấy các chàng trai Á châu tử tế.