Chúng ta thường nói cuộc sống này không ai cho không ai cái gì, nhưng tôi nghĩ đối với tình yêu có thể khác. Khi đã yêu, người ta chấp nhận hy sinh cho nửa kia của mình, không phải là sự bố thí, van xin. Khi bạn đọc bài thơ “Tôi yêu em” của Puskin, bạn sẽ biết nỗi đau khi yêu không dành riêng cho ai cả, chẳng qua là đấng nam nhi vì cái sĩ diện của mình mà họ không nói ra được như các chị thôi.
Tôi yêu em đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai
Nhưng không để em bận lòng thêm nữa
Hay hồn em phải gợn bóng u hoài
Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm
Cầu em được người tình như tôi đã yêu em.
Nếu con người ta yêu cao thượng được như trên thì nên yêu. Hẳn bạn cũng xem bộ phim “Titanic” rồi, tôi thấy rất hâm mộ mối tình cao đẹp, mặc dù chỉ là qua phim ảnh. Nếu con người ta sống thật lòng được với nhau, có lẽ thế gian này đã yên bình và rồi sẽ rất tẻ nhạt, buồn chán lắm đó.
Chúc những người đã yêu, đang yêu và sẽ yêu tìm được cho mình một tình yêu đằm thắm, đẹp như nắng ban mai và chai khi hoàng hôn đến.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)