Mẹ không thương tôi nhưng tôi rất thương bà. Tôi ở nhà bác mà lòng chỉ hướng về mẹ, đến giờ điều này vẫn làm tôi thấy có lỗi với bác nhiều. Cuộc sống cứ thế trôi đi, lớn lên tôi có thể tự chạy xe về thăm nhà bất cứ lúc nào nhưng tính tình mẹ ngày càng khó hiểu. Cuộc sống mẹ rất sung túc nhưng không thấy hài lòng, đối với mẹ tiền là quan trọng nhất và mẹ rất sợ nghèo.
Mỗi khi gặp vấn đề gì phải chi tiền là y như rằng mẹ vật vã, khổ sở, hết chửi người này đến người khác, lôi những chuyện cũ rích ra kể lể. Mẹ lại rất hào phóng với bản thân, mua sắm không tiếc tay. Hôn nhân của mẹ vẫn vậy, hôm nay vui vẻ ngày mai lại chửi nhau. Do sống cảnh như vậy nên tính tình anh trai tôi cũng bị ảnh hưởng nhiều, anh lầm lì ít nói.
Cưới tôi mẹ không đến dự, bỏ mặc gia đình nhà bác lo toàn bộ. Điều này làm tôi thấy có lỗi với bác vì mẹ đã không cảm ơn gia đình bác mà còn lôi ra oán trách. Giận mẹ nhưng nghĩ dù sao cũng là mẹ con nên tôi cố gắng làm hòa, mối quan hệ đang bình thường thì tôi có thai. Bà lại lạnh lùng bảo tôi bỏ, tôi khóc hết nước mắt vì điều này, bản thân có công ăn việc làm ổn định, từ lúc lấy chồng mẹ cũng không cho tôi được cái gì hoặc quan tâm bên chồng tôi như thế nào cơ mà. Tôi nghĩ chắc tại mẹ muốn tôi học cao, sợ chuyện con cái sẽ khó khăn.