20 Tết rồi mà My cũng chẳng trả tiền cho tôi, gọi điện thoại thì không liên lạc được, gánh nặng đè lên vai tôi mỗi lúc một lớn. Khi em gái bay từ Sài Gòn ra, xe tôi cũng không có mà đón em, lại phải đi taxi từ sân bay ra chỗ tôi. Sau khoảng 5 lần hứa đi hứa lại, My đòi nợ người khác mới trả lại tiền cho tôi, lúc đó cũng vào ngày 24 Tết rồi. Quá là mệt mỏi.
Tưởng thế là xong chuyện, nào ngờ sau Tết tôi xuống Hà Nội đi làm tiếp, một lần nữa My lại ngỏ ý mượn xe tôi cầm với lời hứa một tháng. Tôi bảo một tuần nữa vào Sài Gòn rồi, My bảo một tuần cũng được nhưng nói một tháng cho nó chắc. Một lần nữa mọi khoản đi lại tôi đều phải đi xe ôm, đi bộ, xe bus. Vì nể nang và nghĩ rằng sau lần trước My sẽ rút kinh nghiệm, với lại lần này bạn chỉ vay 7 triệu nên tôi mới đồng ý.
Sau một tuần không thấy My nói gì, cũng không gửi tiền cho tôi, tôi lại đặt vé máy bay vào Sài Gòn rồi, gọi My lại bảo “Đi đòi nợ người khác mà họ cứ cao su thì biết làm thế nào”, đến giờ gọi thì thuê bao không liên lạc được. Càng giáp ngày bay tôi càng bế tắc, đến giờ sắp phát điên rồi. Đúng là bi kịch của đời người là cho công tử họ Hứa vay tiền, thậm chí còn thiếu trách nhiệm. Âu cũng là vì nể nang mà thôi, đừng ai như tôi “thả gà ra đuổi” nữa nhé.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)