Nhiều khi thấy em phụ giúp cho gia đình tôi thấy thương, thấy quý em nhiều hơn. Hình như việc gì cũng phải nhờ tới em. Vì vậy bố mẹ muốn giữ em lâu hơn, không muốn em vất vả vì những việc khác. Gia đình tôi cũng từ hai bàn tay trắng đi lên. Cuộc sống không khá giả, giàu có gì về mặt vật chất nhưng tinh thần hết sức yêu thương nhau. Hiện nay, các anh chị em và tôi công việc ổn định dù nhà cửa nơi tôi ở vẫn tuềnh toàng.
Tôi khá vụng về nhưng biết lo lắng và phụ giúp gia đình những việc có thể. Chúng tôi có ý định tiến xa hơn, tính sửa chữa lại phòng ốc để tôi có một không gian riêng cho gia đình bé nhỏ sắp tới thì biến cố to lớn nhất đã, đang và sẽ giết chết tình yêu trong chúng tôi ập tới, chính là sự hiểu nhầm nhau về tôn giáo. Bên nhà tôi không có đạo, gia đình em có. Đối với gia đình em đạo là vấn đề hết sức quan trọng và to lớn. Em vẫn đang trong ranh giới của việc có theo đạo hay không. Chỉ vì sự nóng nảy của tuổi trẻ, thiếu khôn khéo trong cách ứng xử mà cả tôi và em đều gây ra một sai lầm rất nghiêm trọng đó là làm ảnh hưởng tới hòa khí giữa hai bên mặc dù chưa một lần gặp nhau.
Từ khi bên gia đình em nghĩ tôi có ác cảm về vấn đề tôn giáo, mọi tình cảm tốt đẹp tạo dựng bao năm qua tan biến hết, chúng tôi buộc phải chia tay. Tôi có giải thích gì cũng quá muộn nên rất đau khổ. Cảm giác sợ hãi, tuyệt vọng và cô độc của 5 năm về trước khi chia tay tình đầu lại từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây hành hạ tâm trí và con tim tôi. Cảm giác sởn gai ốc mỗi tối trước khi đi ngủ và mỗi sáng sớm thức dậy luôn rình rập tôi vì hình bóng của em, những kỷ niệm của chúng tôi, những giọt nước mắt lăn dài trên má em khi bị bắt xa nhau cứ như hiện lên trước mắt.