VN88 VN88

Tâm sự cuộc tháo chạy tình yêu của anh chàng nghèo

Chúng tôi vẫn gặp nhau dù chỉ một tháng đôi lần, hàng ngày vẫn nhắn tin trò chuyện yêu thương nhưng với tôi, gia đình em là một ẩn số. Rồi một ngày, tôi được cơ quan cử đi công tác Hà Giang, vui mừng và háo hức thông báo với em nhưng em bịa ra muôn vàn lý do để không cho tôi đến nhà. Ban đầu tôi tin, sau rồi chột dạ, một đợt tôi xin cơ quan nghỉ vài ngày lo chuyện gia đình, tiện thể lặng lẽ theo dõi em. Tôi tìm ra một sự thật, không biết nên vui hay nên lo. Nhà em là căn biệt thự rộng mênh mông giữa một quận trung tâm thủ đô, có người ăn kẻ ở, bố em là một quan chức có tiếng, mẹ em cũng là một nhà kinh doanh thành đạt. Tôi thấy mình lạc lõng, lẻ loi và cô đơn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hàng loạt câu hỏi vì sao diễn ra trong đầu tôi.

Không biết có phải vì thấy tự ái với cái nghèo của mình hay choáng ngợp bởi sự giàu có của gia đình em mà tôi thấy mình có lỗi, có lỗi vì đã yêu em. Tôi tự trách mình, trách một tình yêu quá vô tư mà không hình dung ra mình đang vụ lợi. Tôi chưa tiếp xúc với bất cứ ai trong gia đình em nhưng trong đầu phảng phất những cái phất tay của lão Nghị Quế, cái nguýt, cái lườm, cái bĩu môi đầy dè bỉu của mụ Nghị. Tôi không đủ dũng khí, không đủ can đảm để đối diện với tình yêu, nói đúng ra tôi đã bị cái nghèo, cái hèn giết chết ý chí và nghị lực của một người đàn ông.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.