Với tôi, những chuyện như vậy hết sức bình thường bởi lẽ không chỉ ở thủ đô mà ngay ở vùng quê nghèo khó của tôi, ăn chịu, ăn quỵt tiền cũng là chuyện thường ngày ở huyện. Mọi việc qua đi, như những cơn gió mùa đông thoảng qua rồi mất hút sau những hàng cây xiêu vẹo. Một tối cuối tuần, khoảng chục hôm sau chuyện người thanh niên nợ tiền đó, vẫn nồi ngô luộc, bếp than tổ ong, chúng tôi mưu sinh cho ngày mai. Em đến, lặng lẽ, không ồn ào như buổi tối hôm nào, trên một chiếc xe đạp mini, khác hẳn chiếc xe máy cáu cạnh lần trước.
“Em xin lỗi”, cô gái cất tiếng, “Hôm trước bạn em đùa, mong các anh thông cảm, cho em gửi nốt năm nghìn đồng”. Tôi giờ mới có dịp ngắm nhìn em, một cô gái khá xinh, dáng dấp của con nhà khá giả nhưng những gì em đang thể hiện trước tôi lại không nói lên sự khá giả đó. Em giới thiệu tên là Phương, tốt nghiệp đại học Ngoại thương hai năm rồi, hiện kinh doanh nho nhỏ. Em nói quê ở Hà Giang, đang thuê trọ ở khu làng Cót. Rồi chúng tôi quen nhau, thân nhau, yêu nhau lúc nào không biết.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, gần hai năm kể từ ngày chúng tôi gặp nhau nhưng chưa một lần về quê thăm nhà nhau, cũng do công việc của hai đứa bận bịu quá, kể cả thời gian gặp nhau cũng ít, chủ yếu nhắn tin trên điện thoại. Thời gian này tôi cũng có điện thoại di động, là em mua tặng nhân dịp sinh nhật tròn 26 tuổi. Rồi tôi tìm được việc làm ổn định, em cũng kinh doanh ngày một phát đạt (đấy là do em bảo thế). Em mua tặng tôi nhiều thứ, từ quần áo, điện thoại di động… tôi vẫn ngây ngô tin vào tình yêu, tin vào những gì em nói.