VN88 VN88

Tâm sự cuộc tháo chạy tình yêu của anh chàng nghèo

Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống  cuộc tháo chạy tình yêu của anh chàng nghèo  hay nhất tại 18Truyen.com về tâm sự cuộc sống.

Tam su cuoc thao chay tinh yeu cua anh chang ngheo

Nhà em là căn biệt thự rộng mênh mông giữa một quận trung tâm thủ đô, có người ăn kẻ ở, bố em là quan chức có tiếng, mẹ em là nhà kinh doanh thành đạt. Tôi thấy mình lạc lõng, lẻ loi và cô đơn, hàng loạt câu hỏi vì sao diễn ra trong đầu.

Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo, bố mẹ đều là những người quanh năm “bán mặt cho đất, bán lưng cho giời”. Nhà tôi có bốn anh chị em, vì hoàn cảnh khó khăn nên chẳng ai được học hành tới nơi tới chốn. Tuy nhiên, chúng tôi luôn được bố mẹ dạy dỗ những điều hơn lẽ thiệt. Tôi là con thứ hai, chắc vì sáng sủa và đỡ ngu ngơ hơn nên được ưu tiên ăn học hơn cả. Năm 1995 tôi trở thành sinh viên Bách khoa, Hà Nội. Cuộc sống khó khăn nên ngay từ những ngày đầu đặt chân ra thủ đô tôi đã phải bươn chải, đi bán báo, bán bánh mỳ, đánh giầy… Cũng vì cuộc sống khó khăn nên cả cuộc đời sinh viên tôi chưa biết đến tình yêu là gì.

Năm 2001, sau hai năm ra trường, tôi vẫn loay hoay đi tìm cho mình một việc làm ổn định tại thủ đô, quả thật không dễ cho một chàng trai nông thôn như tôi để có công việc dễ kiếm ra tiền. Tôi xin vào làm ở một xưởng cơ khí, lương kỹ sư kiêm làm thợ cũng chỉ đủ ăn tiêu và trả tiền thuê trọ, hàng tháng tằn tiện lắm mới gửi được về cho bố mẹ ở quê vài ba trăm. Buổi tối, tôi với một cậu em cùng thuê trọ lại ra vỉa hè bán linh tinh những thứ đem từ quê lên (những món này tôi đã ngán đến tận cổ) nhưng lại là món ngon giữa đất thủ đô.

Tâm sự cuộc tháo chạy tình yêu của anh chàng nghèo

Một buổi tối đầu đông năm 2001, chúng tôi vừa đưa mẻ ngô luộc còn nóng hôi hổi ra vỉa hè, vài ba chiếc ghế nhựa sứt mẻ chỏng chơ, một bếp than tổ ong để nướng thì hai chiếc xe máy đỗ xịch: “Cho em chục bắp ngô luộc anh ơi” – một cô trong nhóm cất tiếng. Tôi nhìn ra, nhóm năm người gồm hai nam ba nữ, thú thực hồi đó tôi chả biết là xe hiệu gì, mãi sau này tôi mới biết đó là xe Dream. Tôi lên tiếng rồi vội vã gói 10 bắp ngô luộc vào giấy báo, cho vào túi bóng. Tổng cộng hết 20 nghìn đồng nhưng một thanh niên trong nhóm đưa 15 nghìn đồng rồi bảo tôi bán đắt và nói thiếu năm nghìn đồng sẽ trả sau. Rồi cả nhóm phóng đi, mặc cho tôi chưa kịp nói một câu.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.